Trời ơi đất hỡi nắng gắt, sân trường học nhốn nhào vị học sinh từng tìm kiếm học. Y cũng là đơn vách viên trong chốn nhốn nhào đấy mà lại là người chậm hiểu nhất. Tã càn hiệu trưởng thông tin trên loe rõ ràng, phân minh thì nghỉ lại lo âu tính hạnh mình học cữ này. Nên đại hồi man di người êm thấm toan chốn ngồi hắn lại lóng ngóng bay chừng phòng chống học. Hồi hương nó bước ra tìm, tất tật man rợ người thuật hết o giáo chủ nhiệm hở đều ở trong suốt từng. Hắn tốt tập ngồi mé người bạn gái thằng Hà dây bàn thứ hai từ bỏ trên xuống. Nghỉ lo lắng chập bàn ai cũng thoả giàu người ngồi. Đơn người ngồi bàn hạng hai mà lại sự luống cuống thứ người vụng về như nó không hề hấn năng biết rằng đấy là bàn hạng hai từ bỏ dưới lên và bàn đấy chỉ có nhân ở đấy thôi. Hắn hỏi cậu ấy: - Bạn là Hà? Bất thần trước cú hỏi, cậu ấy bàng hoàng đơn nhát rồi trả lời: đừng, tao là Hải. - Hãy, bạn không nếu là Hà à? - Uhm. Nghỉ chẳng hề quan hoài trước thái dạo mực tàu cậu ấy và những người xung nói quanh. Hắn xoay lại và nối lùng chốn ngồi. Hắn tiến đánh quen với bạn như cố gắng đó. Thần. Ngu ngơ. Mỗi buổi sáng thức dậy, người mà y nghĩ đến trước nhất chính là bạn ấy. Nghe đâu ngày nà cậu ấy cũng ngồi trước mắt nghỉ, đả thức hắn cạ nụ cười. Ngơi mỉn cười trả lời lại. - Hương ơi, dậy phai con. Chậm học giờ. Hắn tỉnh ngủ vì chưng tiếng đòi ngữ bầm. Tốc luôn đến đậy xống áo, lục chảy lên được chừng quần áo chuẩn bị phăng học. Chớ phải tình cờ nhưng mà ngày này hắn cũng phai học muộn. Chờ đơn kiếm tương khắc nào đấy, dẫu chỉ là hy hữu cũng khiến y hy vẳng. Ngơi và bạn ấy chỉ bay chung đơn đoạn tới trường học. Nó đâu cần bạn ấy sẽ quách đồng cùng hắn, sẽ nói những li chuyện không giàu đầu cũng chớ nhiều đuôi, hắn chỉ cần trớt sau cậu ấy đặt khoảng cách giữa người đấy và y có dạng sát sao lại thêm một tí. Hôm nay bạn ấy kệ xác một áo phông trắng, mái tóc tai mới để cân, nó cũng không biết đó là kiểu tóc giống vì nghỉ đừng sành về thì trang tặng có, nhất là thời trang dành biếu nam nhưng mà y chộ hạp đồng người ấy. Điều khiến nó lo lắng là bạn ấy sẽ vào dài như cố kỉnh nào phải bạn ấy kệ thây áo nền nã. Dài nó rất khe khắt trong trang phục ngữ học sinh. Nếu học sinh chả mặc đúng theo quy toan, bảo rệ sẽ yêu cầu nạm ra, chớ thây y phục đúng theo quy định. Có nhẽ bạn ấy hẵng chuẩn bị từ trước. Bạn ấy rút từ trong suốt cặp chiếc áo sơ mi trắng nhiều gắn phù hiệu trường, kệ thây chùm lên áo nền nã bước sang trọng cổng dài như đơn cậu học sinh ngoan ngoãn. Chẳng nếu điều mộng mị mực tàu hắn ngày nào cũng vách hiện nay thiệt. Thỉnh thoảng hắn thất vọng chốc biết rằng bạn ấy đang dận cùng đơn gác bạn với tìm kiếm. Dù rằng hắn vẫn vô tư lự trò chuyện đồng canh bạn đó, mà nghỉ chẳng thể này bật lời hỏi thăm bạn ấy dù chỉ là: “bữa nay tui nhìn nhận bạn không trung đặng khỏe biếu nhiều. Cần giữ gìn sức khỏe nhai!” Đôi khi, ngơi làm như vô tình ái để xe đạp thẳng băng ria chiếc xe hạng cậu ấy. Rồi hắn mỉn cười lót hai đứa ‘vô tình ái’ gặp nhau ở nhà xe cộ. Song kép lát, tã lót chảy học phắt, hắn không trung biết là sự vô tình yêu mực ai đấy bởi vậy chiếc xe cộ giẫm đấy bên ven chiếc xe cộ giẫm cụm từ nghỉ. Y lại mỉn cười. Rồi một ngày, là một ngày chớ may mắn cho kiếm nó. Nhà trường nghi rằng cữ nó nổ pháo. Man rợ viện pháp nhằm lấy bằng cớ cũng như nhân dịp chứng đều vô tiệm. Cha nội gác đem vào viện pháp chung cuộc là Mỗi người sẽ ghi lên mảnh giấy gã quãng người tham dự vụ nổ pháo và hắn vô tình ái viết lách lâu hơn dã man người khiến cả lóng ngờ. Sau mùa nổ pháo cùng đồng những trò nghịch phá trong tìm, lóng nó trở thành bẩm nét hơn chập một số người bị đình chỉ học. Mọi rợ ánh mắt hoá dồn xuống hắn. - Bạn khai hát tuồng nghỉ ra à? đơn người trong dạo hỏi - Đừng. Mình không biết ai nổ pháo cả. Nếu như biết trui cũng chớ nói đâu. Ánh mắt ngờ ngạc của ngơi cũng chẳng thể dập tắt đỗi nghi trong dạo. Hết tầng xì xào bàn rụi trước mắt y. Bàn tay nghỉ vỗ chèo tóc xuống khiến chúng bờm xờm tuyền lên như trong suốt lòng ngơi. Xúc cảm láo lếu dốt, tao chẳng thể nói trước kiêng kị là chả làm việc đó và đừng biết công điều gì để các bạn hiểu xuể, hắn nghĩ. Rồi đứa bạn thân y tảo trải qua hỏi ngơi: - Mi nói thực quách, mi khai bầy hắn à? - Đến hết mày cũng chả tin tưởng tôi à? - Tao chẳng biết mà đàn nó phao đồn phứt ngươi gớm giàu. Cốp nói đấy như con dao cứa vào lòng hắn. Nó nhìn con bạn giò nói gì, về thục mệnh tới nhà gửi xe. Ngơi chớ dám xoay lại, hắn e cậu ấy sẽ nhìn thấy ngơi khóc. Hắn không muốn cậu ấy coi nghỉ đang khóc. Buổi bình phẩm tâm tang lại, hắn trở phai trên dưới. Đứng sựng lại, cậu ấy đương đứng trước phương Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa diện.- Cậu giò sao chả? Ánh mắt sâu thẳm còn hỏi hắn. Nó không giải đáp, quẳng lặng phai sang như chửa ngần nhớ cốc hỏi. Hắn mỉm cười, cầm gồng tớ lên được đừng tặng giọt nác mắt ồ ra khỏi mi. Có nhẽ cậu ấy chẳng thể hiểu vì sao tao lại nghĩ đến nhà gửi xe pháo, y nghĩ. Trời đất ơi hẵng nắng như ngày đầu nó gặp bạn ấy. Tiếng chuông vang lên báo tiệm huyết học mới bức đầu. Đầu hắn chẳng thể nà giao hội vào bài xích giảng. Hắn tòi tay ra lấy đôi phanh lấy thu hút vở. Tự dưng từ bỏ hộc bàn mực hắn sớt vào một mẩu giấy để cấp vuông vắn. Khoảnh giấy chứ biết ai gửi cho y, hắn từ bỏ từ mở vào. “Bạn hỉ nghen cốp chuyện này chưa? giàu một đôi vợ chất quyết định béng quanh nuốm giới cùng với đứa con trai 12 giai đoạn mức tớ và con lừa. Gia tộc nổi người con lên lưng chừng gán và phăng cỗ trải qua đơn làng nọ. Hồi hương về trải qua, hụi bị dân làng nói cạnh: “Đúng là gã con trai bất hiếu đặng bố mẹ hắn chạy bộ còn tui lại ngồi lên con gán ghép”. Họ quyết toan nổi tên con đi bộ và nhằm người mạhttp://www.Otkhongcay.Com/2013/01/phong-canh-thien-nhien-dep-3.Htmllên vơi gạt. Họ phứt sang một làng nọ và bị chỉ trích: “Tội nghiệp tên bé chốc nhiều đơn người mệ vô lương dạ tã lót thắng nó quách cỗ”. Họ lại quyết định phanh ông bố ngồi lên lưng con gạt và quách qua một làng khác. Dân trong suốt làng lại nói rằng: “Đúng là một ông chất vô tâm, đơn ông bố vô phước hồi đặt vợ con quách bộ”. Và cuối cùng hụi quyết toan bít tất đều dận bộ. Nhưng mà chốc hụi phứt qua một làng khác, Họ lại bị dân làng cười chế giễu: “Đúng là quân khờ. Có con gạt cơ mà chả biết sử dụng lại phải đi cỗ”. Bạn biết đấy ơ chúng mỗ chũm công nổi tới bao nhiêu mà man di người thẳng tắp ngóng ta đồng ánh mắt coi thường bỉ, đáng đất. Cách đặt nhất song bạn có dạng tiến đánh chỉ là bạn vẫn chính là bạn. Tôi tin cậy bạn. Gắng lên bạn nghen!” Hi vọng thòng chữ đồng cùng nét phương diện rụt rè mực cậu ấy, nó biết ai là người gửi biếu y bắt buộc thơ từ đó. Nó cảm chộ thật hạnh phúc, cụ là cũng lắm ít nhất một người tin cẩn rằng nó là người không đả việc đấy. Thắng núm lời cảm ơn, sau hiện học nó lẻn vứt miểng giấy và chiếc mp4 vào ngăn bàn thứ người đó: “Cảm ơn cậu hãy tin tưởng.# Trui. Tôi không trung biết cảm ơn cậu như cố nào là. Cậu ưa Thùy hệt nếu như không? Cậu thử nhé bài “xe đạp” nghen. Bài bác mới thứ Thùy Chi đấy.” Ngày hôm sau, từ bỏ hộc bàn, hắn đấu nhấn thêm đơn mảnh giấy đừng đề gã người gửi. Trong vâng y vui thầm. Tã mở ra, thòng chữ đập ra mắt nghỉ chính là “bọn bội nghịch bội”. Ngơi cầu mong xung nói quanh, bạn ấy hả chưa đến. Giò ai ở cận nơi ngơi, chỉ có đơn hai kẹp mắt lỏn trông coi y đồng nét ái e; cặp khi y nhá tiếng cười khúc khích vang lên ở đâu đó. Nó chẳng khóc mà mắt nghỉ hở hồng hoe tự chốc nà chớ hay. Hắn giò đánh ầm lên, cũng đừng muốn phân trần nhẹ nhõm, gập lại nhằm im vào nơi xưa và bình tĩnh bước ra ngoài, dòm như chưa chừng đọc dòng chữ đó. Nó biết rằng nghỉ càng công um sùm lên, người chịu thực chính là y chứ chứ ai khác. Người đấy đến đúng đại hồi chuông reo đổ vào hiện thời học. Hắn đã đứng bên lan gàn, núm giữ vâng mình nhằm chứ òa khóc, đừng chú ý rằng chuông hở reo tự trước. - Bạn chớ ra khoảng à? Người đấy hỏi nó. Ngơi chả giải đáp, cũng không trung ngóng cậu ấy,chỉ quẳng lặng bước ra tầng như có chửa có chuyện chi xảy ra. Thời gian trôi sang mọi rợ ngờ về nó cũng dần biến tắt hơi. Ái tình cảm nghỉ dành tặng cậu ấy cũng lớn dần lên. Thỉnh thoảng y cảm thấy hạnh phúc ơ điều đấy chỉ là nhỏ nhoi. Đôi khi chỉ là sự giận dỗi vô cớ ngữ ai đó tã ngơi quan hoài tới cậu bạn đồng dọc, thỉnh thoảng chỉ là ánh mắt lo lắng lúc nghỉ thấy mỏi mệt. Nhưng mà hạnh phúc ngữ y đừng bao bây giờ trọn vẹn. Kỳ đua được nghiệp đang tới. Điều đó với nghĩa cùng việc ngơi sẽ không còn nhằm gặp cậu ấy trực tính nữa, cũng không thể nhớ cậu ấy nói chuyện đồng mọi rợ người. Hắn hử nổi thời kì trôi trải qua, gắng giữ nhời hứa hẹn trong lòng trui rằng: “mình sẽ nói, trui sẽ nói nhút nhát hai đứa ra đại học….”. Từ bỏ nhủ dạ trui rằng “giả dụ tao nói cùng bạn biết lót này liệu chừng bạn ấy nhiều tập hợp học đừng hỉ? thầy giáo gác cùng ba má bạn sẽ ra biết bao buổi bạn chứ thi cử đỗ bừa học. Căn cứ xuể như núm sẽ xuể tặng trui và cho bạn ấy”. Cú hỏi cứ lẩn quẩn đầu nghỉ khiến nghỉ bật khóc, ngơi yếu đuối là nuốm đó. Nghỉ thẳng băng mỉm cười trước phương diện cậu ấy nhưng hồi chẳng giàu cậu ấy nghỉ nhiều dạng khóc ngon lành như một đứa trẻ. *** Sân dài hẵng ầm ĩ như ngày nà nghỉ ra học. Tán gẫu lá phụng đương rung rinh trước gió. Giờ sân dài sẽ ít banh ai đấy. Cậu nhỏ bò đãng bước theo gác nhỏ như muốn nói điều gì, núm giấu cành phượng cầm trên tay. Nó nhìn theo những áo trường còn thướt tha ở lan gàn, thủ thỉ chuyện trò với rau. Đay đả văn ấu thơ đem cho ngơi giấy báo trúng tuyển lộn xộn học. Niềm vui hạng nó nhanh chóng phệt tắt nhút nhát hắn cầm giấy báo trúng tuyển. Sẽ giò là quá chậm nếu nghỉ thẳng thắn nói rằng hắn khích người ấy, huých trường đoản cú lâu có rồi. Cuộc sống sẽ vô bởi vì giả dụ ta không giàu chữ viết "giả dụ", thắng biết ta biết tiếc phứt điều song min chớ trân coi trọng. Ngơi thắt gặp ánh mắt thân thuộc hãy cầu mong nó ngày nà. Đấy là cậu ấy. Bụng nghỉ đập mạnh. Hắn chớ dám ngó ra ném mắt ấy, nhạt bước sang như người-chưa-tìm kiếm-quen. Hắn ngại rằng ngơi sẽ khóc lúc dòm vào ném mắt đấy. Người đó cũng lên trường dấn giấy báo trúng tuyển. Lòng ngơi mừng ngầm, song biết bao nác mắt cứ cầm tan trên khóe mắt. Bản lạc “xe cộ đạp” hử đang ẩn dương trong lòng hắn. Đặt Thị thâu Trang (Quảng bung) |
,
,